Thứ Tư, 29 tháng 12, 2021

RCYT: 38. THOÁT CHẾT

     - Về được với cha mẹ, với bà con dân bản đây rồi. Phà ơi(1) Tái, tái(2). Hòn hênh à - Nóng quá, phà ơi!

   - May mà đêm qua mưa to, không thì tôi chết mất rồi. Không chết thì cũng chưa chắc đã về được đến nhà.

    - Chiều qua thấy trời động, sắp mưa to, tôi nghĩ:- Phải đốt nại thôi. Không đốt kịp mưa xuống dẹp hết lá, đốt không cháy; mà không cháy hết thì dọn nhọc lắm.

     - Nại của tôi trên cao. Trên cao nữa cũng có người phát. Cả trên đỉnh, sang bên tê, xung quanh bốn bề đều có người phát. Rừng nứa tốt lắm, cây xếp lớp dày cả sải. Tha hồ mà lúa.

     - Tôi châm lửa đồng loạt năm bảy chỗ. Lửa cháy bùng lên. Cây khô quá rồi mà. Nứa cháy nổ như pháo. Sướng quá! Cứ gọi là cháy sạch, đỡ phải dọn. Tro dày cả gang tay, đất xốp cũng phải hơn một gang tay nữa. Lúa tha hồ mà tốt. Muộn hênh à.(3)

    - Rồi nghe tiếng nứa nổ khắp xung quanh, liên hồi như pháo tết. Nhìn lên trời không thấy nắng nữa, khói đen đặc. Rồi nóng, hòn hênh à. Rồi lửa. Rừng rực bốc lên.  Cháy vù vù.

    -Tôi tưởng chỉ mình tôi đi đốt nại. Không ngở hôm nay ai cũng đi đốt. Mà không ai nói với ai. Nại của mình thì mình đốt, việc chi nói với người khác. Ai cũng nghĩ như mình.

     - Chui vô nại rồi, còn biết chi nữa. Cây lá lút đầu. Đến lúc khói lửa bủa vây bốn phía thì còn nói chi nữa.

     - Tôi chạy liều. Đứng lại thì chết cháy, cháy thành than luôn. Phà ơi, nóng quá rồi. Tôi vọt xuống khe, may ra dưới ấy có nước. Không kịp. Dưới ấy cũng cháy hực lên rồi.

    - Nhìn thấy một lùm cây còn tươi. Nơi ấy có nhiều cây to, chặt không được, người ta mới chừa lại. Tôi bươn tới đó. Nhắm mắt mà bươn. Không mở mắt ra được, khói cay xè.

    - Nóng quá, tôi hóa cuồng. Tôi chạy như con kiến trên khúc củi cháy. Rồi tôi rơi vào một cái hố. Hố sâu, nhưng chật. Tôi ngo ngậy. Rồi không biết gì nữa.

     - May mà trời mưa. Mưa to. Đúng như người ta đoán trước khi đi đốt. May mà có cái hố đào khoai mài.

     - Trời ơi, tái, tái. Tái dù. Dà, dà hỡi. Nha, nha(4). Thôi đi đừng đốt nữa. Ôi, nóng quá. Cháy. Nha, nha, thôi đừng đốt nữa. Tái dù.

1985.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét