Chủ Nhật, 5 tháng 12, 2021

RCYT: 42. CÔ GÁI HÁI MĂNG

         Tôi đi bắn chim trong rừng nhưng không được gì. Các cô gái hái măng đã bật cười khi thấy tôi vác súng về không. Còn các cô gái thì đào măng mới nhú: măng củ, không được nhiều đâu, nhưng cũng đủ. Mùa này măng đắng đã lên. Cây măng đắng (mạy khốm) là một loại vầu, thân thẳng vọt lên chắc khỏe, luôn đứng riêng lẻ lẫn trong các loại cây gỗ khác chứ không mọc thành búi như tre nứa. Măng đắng giòn, mềm, kích thích tiêu hóa, và đặc biệt nữa là rất lành, dù rằng có đắng, vị đắng thanh thanh mau tan. Bà con vùng cao vẫn thường nói rằng những năm đói khổ, thiếu cơm, thì chỉ có ăn rau má và măng đắng là không xót ruột.

       Các cô đựng măng trong phắc bạ (giỏ rau) đan bằng nan đeo ở bên mình. Tôi và các cô gặp nhau ở một phương thức sản xuất xưa cũ là săn bắt hái lượm. Ngày nay nó vẫn còn tồn tại vì đâu đó nó vẫn là lao động làm ra sản phẩm, đâu đó nữa là niềm vui, là trò chơi, nghỉ ngơi thư giãn. Thiên nhiên luôn có một chút dư thừa, con người đang còn một thói quen và niềm vui sót lại...

     Tôi chào các cô: - Dến xây bò noọng, bằng một ngữ điệu cố tập cho đúng, phát âm cho êm như là không có dấu thanh. Anh  Đào Nguyên Kỷ đã dịch thoát nghĩa lời hỏi chào tuyệt vời này: _- Yên lòng không em?.

     Các cô cười vui rúc rích và đã chào lại tôi.  Các cô đi ngang qua, những chiếc phắc bạ dịp nhẹ bên hông theo nhịp bước. Trong tôi dư vị mặn mà tinh tế của lời hỏi chào còn đọng mãi cùng tiếng cười vui của các cô gái hái măng rừng.

1985

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét