Chủ Nhật, 5 tháng 12, 2021

RCYT: 40. ĐI RỪNG

      Tôi và Lô Thanh Chương (K4) cùng đi vào rừng. Gọi là đi săn nhưng chúng tôi không hề bắn một phát súng nào. Chúng tôi đi theo đường mòn kéo gỗ, nhưng tới gốc cây vừa bị chặt hạ thì hết lối mòn. Chúng tôi phải luồn qua bụi rậm và gặp một lối mòn  khác. Rồi lại hết lối và gặp bụi rậm, cho tới khi chúng tôi lần xuống một con khe.

      Nước khe trong vắt, đá dưới lòng khe trơn chuội. Rừng cây im ắng lạ thường, chỉ có tiếng chân bước và tiếng nước chảy re rách qua các kẽ đá. Cây cơm nếp bốc hương thơm lựng như thể vừa mở vung chõ xôi mới đồ. Tôi hái một lá cơm nếp đưa lên ngửi, chẳng có mùi gì. Vò nát ra thì chỉ thấy hăng hắc. Chợt nhận ra: hương rừng cứ phải để tự nhiên thơm. 

        Ra hết hẽm núi chúng tôi gặp một quãng lầy. Khe nước chảy giữa quãng lầy ấy. Đất dưới chân chúng tôi bùng nhùng đến lạ. Mỗi bước chân đi đều làm cho cả quãng lầy xao đông dập dờn lan truyền như sóng biển.

     Đám lầy có bùn nhảo, rất nhảo ở bên dưới, còn bề mặt thì khá dẻo và mỏng, được đan kết thêm bằng cỏ dại tạo nên sức căng bề mặt đủ để cho chúng tôi đi qua, nhưng lại rất mong manh bùng nhùng dễ sợ.

      Hết quãng lầy, hẻm núi lại co hẹp lại. Ở đây bùn nông hơn, không có lớp căng bề mặt. Sâu qua lớp bùn là cát. Bên khe mọc rất nhiều cây dâu da. Mùa này quả còn non, từng chùm, từng chùm treo dày từ thân lên cành, ra tít các nhành con. Các cành dâu da uôm uôm vươn ra sà xuống chạm vào vai chúng tôi, nhưng tôi không nghĩ là nó chào mời dễ dãi, tôi không hái một quả dâu da nào.

     Ở quãng này chúng tôi còn gặp cả hoa phong lan. Rất nhiều loại phong lan. Có những chuỗi phong lan sà xuống gần tới đất, cánh hoa phớt tím còn đài hoa tím biếc. Có những chùm phong lan ôm trọn vòng thân cây sáng vàng rực rỡ như cả một bồn hoa. Cũng có những nhánh phong lan nhỏ xíu vừa mới bám xanh trên kẽ nứt vỏ cây. Tôi định hái một giò lan, nhưng lại thôi, để chúng lại đây đẹp hơn vạn lần treo bên cửa sổ.

       Sắp ra tới quãng đường mòn lớn phía Piêng Panh, bỗng Chương reo lên: - Cha em vừa đi qua đây! Tôi ngạc nhiên: - Sao em biết?  Chương chỉ vào dấu chân trong bùn còn đục nước bảo: - Chỉ có cha em mới có bàn chân to như này.  Tôi ướm thử, quả là bàn chân to hiếm thấy. Tự nhiên tôi nghĩ: không đâu như ở trong rừng, con người rất dễ nhận ra nhau. Và, hình như có sự sắp đặt nào đó cho thầy trò tôi cùng đi vào rừng đúng buổi chiều này.  Và nữa, luôn có sự dõi theo đùm bọc chở che của ai đó, của cha mẹ, của bà con và của làng bản. Và, hình như có cả sự cưu mang che chở của rừng.

                                                1984

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét