Thứ Hai, 6 tháng 12, 2021

RCYT: 31. MẶT TRỜI LÊN

      Sáng nay lạnh, nhưng nghe mẹ nói: - Hôm nay trời nắng đó con. 
      Tôi khoác súng vào rừng. Trong rừng càng lạnh hơn. Lá cây ướt đẫm sương đêm làm cho khẩu súng và cả áo của tôi cũng bị ướt. Rất may muỗi và sên sợ lạnh còn nằm co đâu đó dưới đám lá mục.
    Cu xanh đã về ăn trên ngọn cây đa. Chúng chuyền cành nặng nề làm xao động cả tán lá. Chúng còn gù gù như thể tấm tắc khen: - Ngon quá, chà, ngon quá!
     Tôi leo lên dốc. Dốc quá 45 độ. Đất đỏ, tơi, trơn trượt dưới giày. Tôi níu vào các cây con để leo lên dần. Đến vừa tầm bắn tôi phải ngồi lại nghỉ. Phổi thở mạnh, tim đập dồn dập. Tôi chờ cho chim ăn xong bữa điểm tâm, đồng thời cũng là chờ cho trái tim nguội bớt. Tôi thở sâu, dựa vào gốc cây khoan khoái thư giãn, và lơ đãng ngắm mặt trời lên.
     Ấy là khi tôi bỗng thấy những ngọn cây cao trên mái núi đối diện hừng sáng, còn phía dưới vẫn là rừng cây tím thẫm. Xuống dưới nữa là những bóng cây đen nhòa trong sương mỏng. Xa tít là những dãy Pu Quai, Pu Kẹp nhô cao lườn núi xanh đen trên nền trời lơ nhạt mà uốn lượn mềm mại như thể thả trôi trên biển mây trắng đục. Biển mấy ấy, cũng có thể là sương mù lan tỏa từ lưng núi xuôi xuống tận bờ nậm Giải.
     Rồi ánh sáng lan dần đến những tán cây thấp hơn, rồi lan tới lưng chừng mái núi trước mặt. Pu Quai, Pu Kẹp cũng sáng dần lên, rồi tới những cánh đồng, tới dòng Nậm giai và tỏa ra toàn thung lũng Kim sơn. Trong khi đó mái núi chỗ tôi ngồi vẫn còn chìm trong bóng râm và sương mù bảng lảng. Với hướng núi và độ dốc này, phải tới 9 giờ sáng ánh nắng mới rọi tới chỗ tôi. Đương nhiên những ngọn cây cao gần đỉnh núi thì được đón nắng sớm hơn. Tán đa trên chỗ tôi ngồi cũng đã bắt đầu hừng sáng.
      Có một con cu xanh đã ăn xong bữa điểm tâm đậu im như mơ ngủ. Khi nó chấp chới giữa các tán lá và rồi vụt rơi thẳng xuống thì cả đàn bay tung lên. Tôi đứng dậy nhìn theo chúng. Nền trời đã trở nên xanh lam, còn khắp nơi nắng đã rực vàng. Tôi thấy mình lâng lâng, say mê, tràn trề và hạnh phúc. Tôi muốn hét to lên, nhưng lại thôi.
     Tôi lần xuống núi. Dưới lòng khe vẫn đầy bóng râm và se se lạnh. Ra đến bìa rừng thì thấy ấm dần và đã cảm nhận được ánh nắng chiếu lên da.
1985
     

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét