Thứ Hai, 13 tháng 12, 2021

RCYT: . NỖI bUỒN KHÔNG NÓI NÊN LỜI

       Hôm nay tôi khoác súng vào rừng với một nỗi buồn không nói nên lời. Tôi không có ý định săn bắt gì, khoác súng chỉ là cái cớ để vào rừng. Vậy thôi.

    Mùa này chim non đã ra ràng, chúng đã cứng cáp, có thể tách mẹ mà bay nhập theo đàn. Đàn chim nhờ thế mà đông thêm lên gấp bội. Những chú chim non ngây thơ ấy thường thích thú kiếm mồi và mải mê ăn. Chúng xòe đôi cánh mỏng manh với màu lông nhàn nhạt mà liệng từ mấy cây cao xung quanh để đáp xuống cây đa chỗ tôi ngồi. Cây đa này chắc là đã nhiều tuổi, trái chín trĩu cành, nhưng vì mọc trên tảng đá lớn nên nó chỉ tầm tầm, xòe chiếc ô xinh xinh che mát.

      Tôi ngồi duỗi mình trên tảng đá, tựa lưng vào gốc đa mà ngắm những chú chim nhảy nhót trên cành. Phần đông trong đàn là chúc mào và chúc quạch. Chúc mào thì đầu có mào, thân thon, đuôi dài, và đít có thêm túm lông màu đỏ. Chúc quạch thì toàn thân chỉ một màu lông xám, mà cái dáng lại thô. Đã thế, chúc quạch lại chỉ biết kêu lên quạch quạch như thể hai que nứa gõ vào nhau, trong khi chúc mào thì có giọng hót đa thanh  líu la líu lô. Cùng là một loài, gần như nhau, kiếm ăn bên nhau, sao Thượng đế lại sinh ra chúng so le làm vậy?

      Tôi ngồi gần như bất động. Nòng súng khẽ gác lên đùi. Có khi tôi không nghĩ gì. Cũng có khi nghĩ thương những con chim nhỏ. Lại thấy mấy con sóc trên cành. Chúng tinh ranh láu lĩnh và ra chiều cảnh giác. Tôi thầm nhủ: - Ta chẳng làm gì chúng mày đâu, cho ta ngồi nhờ bóng đa của chúng mày một lúc nữa thôi. Ở đây ta thấy yên tĩnh, lắng dịu và dễ chịu hơn nhiều.

      Khi tôi ra về thì trời đã ngả chiều. Chào mào chúc quạch đã tản đi thưa vắng. Mấy ngọn cây cao xung quanh thấy có cu xanh ngồi thiu thiu ngủ. Không biết chúng đã về ăn quả từ hồi nào.

      Thấy tôi đi lâu thế mà về không, mẹ biết tôi buồn. Còn tôi thì nói với mẹ: - Lúc này con đã thấy đỡ hơn rồi. Con đói lắm.

                                                   1985


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét