Chủ Nhật, 19 tháng 6, 2011

Kẻ thù mong gì ở chúng ta

Hai kẻ thù địch nhau thì luôn mong cho đối phương sơ hở hoặc yếu hèn đi để thừa cơ quật ngã. Nếu như ta có kẻ thù, thì kẻ thù cũng mong ta như vậy. Có thể chúng đặt bẩy, nhử chúng ta rơi vào. Có thể chúng hù dọa làm chúng ta hoảng loạn.  Có thể chúng ru êm khiến chúng ta mơ ngủ. Thủ đoạn là không cùng, có thể khó lường. Vấn đề là chúng ta có nhận ra chúng mưu mô những gì, thủ đoạn ra sao, có cạm bẩy nào kẻ thù đang giăng ra, tháo gỡ thế nào. Hay chẳng nghĩ gì, hay ngất ngây thỏa mãn, hoặc ngây thơ tin tưởng để rồi một ngày kia chúng nó ung dung ngồi nhìn chúng ta ngã xuống?
Bình thường ai cũng lo làm ăn, mấy ai nghĩ về những chuyện đó. Nhưng nếu như ta có kẻ thù, nhất là kẻ thù truyền kiếp, thì không thể không lo.
Tự tôi không thù oán chi ai và cũng tin không ai thù oán chi mình. Chỉ bởi gần đây biển đông dậy sóng mà lo lắng suy tư. Xin nêu lên 5 điều mà tôi có thể hình dung ra được.

I.  Kẻ thù mong chúng ta kiêu căng tự mãn.
Chúng ta đã từng là người chiến thắng. Nhiều lần thắng xâm lăng. Gần đây lại thắng hai đế quốc to là Pháp và Mỹ. Chúng ta có quyền tự hào. Nhưng chúng ta cũng rất dễ kiêu căng tự mãn. Và đấy là điều kẻ thù của chúng ta mong đợi.
Khi kiêu căng tự mãn thì ta không còn là ta nữa, mà là ai lâng lâng trên chín tầng mây, say sưa ngây ngất tự ngắm mình, tự ca ngợi mình, tung hô vỗ ngực tự sướng với mình; Thậm chí còn tưởng rằng mình vô địch, vĩnh viễn vô địch; Tự tách mình ra, trên cao lồng lộng, “mục hạ vô nhân”.
Cũng khi này, ta ảo tưởng rằng mọi việc sẽ êm xuôi, không gì không làm được. Chủ quan nảy sinh. Lại thêm nóng vội đi tắt đón đầu, bỏ qua quá độ, tiến thẳng một lèo, mà con đường thì chưa mở, thậm chí chưa rõ hướng nào, đến nỗi không ít sai lầm đã không tránh nỗi.
Khi kiêu căng tự mãn thì không còn khiêm tốn lắng nghe, không cần  học tập, rèn luyện tu dưỡng. Không còn khiêm tốn, ta tự đánh mất những người bạn thân nhất của mình, mất luôn sự ủng hộ của họ; Chúng ta cũng đánh mất luôn miền tin yêu của mọi người chung quanh, những người từng đi với mình, đồng cam cọng khổ, hy sinh chiến đấu vào sinh ra tử với mình.
 Cũng dễ mà từ đây tha hóa, tự khen tự thưởng cho mình; Tự cho mình có công trạng to lớn và có quyền thụ hưởng bổng lộc vô biên. Đã ở trên cao, lại hưởng lộc lớn, chẳng bao lâu anh cách xa đồng chí đồng đội đồng bào. Anh lẻ loi đơn độc với phần đông lương thiện. Chung quanh anh chỉ còn bọn xu thời bợ đỡ, bọn cơ hội thực dụng vô lương.
Chỉ với bấy nhiêu kiêu căng tự mãn cũng đủ làm kẻ thù hỷ hả.

II. Kẻ thù mong cho chúng ta hèn đi.
Khi hèn đi thì chúng ta chỉ như bầy cừu, chỉ như đàn vịt. Vài con chó, hay một chiếc sào là đủ xua đi. Ta hèn khi ta không đủ tự tin, khi chúng ta luôn nơm nớp sợ hãi, dù không rõ hãi ai, hay sợ cái gì. Nếu sợ hãi tới mức đông cứng mọi ý nghĩ, không còn tư duy suy luận gì được nữa, thì chỉ chút hơi may, một ánh lờ mờ, một câu bóng gió cũng đủ run lên bần bật.
Chúng ta đã từng sợ đến mức không còn tự tin để nói, để viết, không còn dám ngồi lại với nhau, hoặc đi cùng nhau trên phố, cùng hô một câu tỏ lòng yêu nước. Chúng ta sợ đến mức bịt mồn nhau, nếu có ai muốn nói.
 Chúng  ta từng thuộc lòng những câu không hiểu, và tiếp tục truyền những câu không hiểu cho nhau. Càng mù mờ, càng thiếu thông tin, càng không biết đằng nào phải trái, càng sợ nói sai, nói hớ. Càng ngậm miệng, càng phải nghe ai đó một chiều, lại càng thêm mù mịt.
Nỗi sợ mơ hồ như là sợ ma, hơn cả ma, vì là có thực, có thực mà không nhìn thấy gì thì càng thêm sợ. Cái sợ ngoài đời ngấm vào trong học thuật, cả trong khoa học, làm cho học thuật không còn học thuật, khoa học không còn khoa học, chỉ còn là thứ minh họa tầm thường. Những cái đó không giúp chúng ta sáng ra mà còn làm cho mịt mù rối rắm và mò mẫm tối tăm hơn.
Nỗi sợ hãi không lý giải được càng làm tăng thêm sợ hãi. Đấy chính là ý muốn của kẻ thù. Khi sợ hãi đã thành ý thức thường trực thì khả năng phản kháng triệt tiêu. Trước kẻ thù chúng ta bị hoàn toàn tê liệt.
Làm sao mà nên nỗi ấy, khi dân tộc này từng bao lần thắng xâm lăng. Làm sao hèn thế khi vừa đánh bại hai đế quốc to. Hay là chúng ta sợ chính mình, chúng ta tự hù dọa mình, tự ám ảnh mình. Hay là chúng ta sợ lẫn nhau, sợ ngay người trong nhà, sợ luôn đồng chí. Hay trong chúng ta có kẻ rắp tâm hãm hại người khác, hãm hại đồng bào. Có kẻ nào cố ngoi lên mà tìm mọi cách dìm người mình xuống.
Có thể có nỗi sợ hãi được nhập ngoại nào không. Có đám mây nào từ xa bay vào che mờ ánh mặt trời. Có tà thuyết, tà đạo nào chăng. Nhiều điều cần làm sáng tỏ, bởi dân mình vốn không hèn như vậy, dân tộc mình càng không hèn như vậy.
 16-6-2011                 Còn nữa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét