Hôm nay vào bảng điều khiển mới hay bài “Ba câu dành cho…” đăng hôm cuối tháng 5 là bài thứ 100. Vui chứ nhỉ. Túc tắc đi, ai dè giờ đã tới cây số này rồi. Cột cây số vô tư đứng bên đường, mình vô tư bước, thế mà theo dõi nhau, không sai một li một tấc.
Giật mình lại nghĩ, giá như có ai dòm mình như thế, mà không vô tư thì có chết mình không. Chắc là không, vô tư bước thì có chi mà chết, có chi thì cũng mần chi mà chết được.
Đang vui mà. Tào lao một tí. Đại xá. Đại xá!.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét