Tôi chưa từng sợ kẻ trộm, kẻ cướp thì chưa gặp, có gặp cũng không sợ; Càng không sợ ma quỷ. Nhưng tôi đã từng bị ám ảnh bởi nỗi sợ hãi mơ hồ.
Mẹ tôi cũng đã từng lo: Con nói gì thì nói, viết gì thì viết nhưng đừng để mẹ phải sống một mình. Hồi ấy tôi có viết bài gửi báo Nhân dân, thỉnh thoảng thôi, không phải để đăng, mà để đến được trung ương đảng. Có bài gửi đi thì có hồi âm: “Chúng tôi đã nhận được…”; Có bài được cảm ơn: “Chúng tôi sẽ dùng…”; Có bài thì bặt tin. Có bài gửi đi, rồi sau đó trang bản thảo trong cuốn vở trên bàn bị xé mất, không biết vào lúc nào, thế là bị ám ảnh. Không hẳn là lo hay là sợ, nhưng mà có cảm giác bất an, như thể thần hồn nát thần tính.
Thi thoảng tôi có làm thơ. Nhiều bài tôi không dám đọc chỗ đông người, tôi tự kiểm duyệt. Có bài đọc cho bạn nghe, nghe xong bạn gàn đừng gửi. Bởi thế thơ tôi chỉ để cho mình. Thân quen thì đọc trong nhóm nhỏ. Bài duy nhất được đăng trên báo người giáo viên nhân dân hồi 1988 là bài “ Đã có một thời như thế”. Thơ đã đăng rồi mà chính mình cũng lấy làm lạ. Cảm giác ở cái điểm ấy nó thế.
Hơn chục năm tước, mấy anh em tụ lại, lập câu lạc bộ thơ Hương quỳnh. In nội bộ mấy cuốn, tự biên tập, mà cũng ngài ngại những bài “nhạy cảm”, đành bỏ.
Một đời, tôi chỉ là anh phó thường dân, sống bằng bàn tay chai sạn của mình, không bị phụ thuộc vào ai mà còn ám ảnh vậy. Huống chi những người sống bằng viết lách, những người chức sắc ăn cơm chúa, mà sao không lo ngay ngáy vào cái sự “họa từ miệng, bệnh từ miệng”.
Lại nghe những ai trước đây mang án văn chương, đành nín lặng một đời, cứ thực thực hư hư, mờ mờ tỏ tỏ, mà ám ảnh mãi tới giờ. Ấy là không kể những kẻ hèn nhát xu thời vụ lợi, thì còn sợ hãi tới mức nào.
Mà nói thật lòng, cho tới tận bây giờ, tôi cũng không biết đích xác là mình sợ cái gì, kẻ đó là ai, chẳng lẽ lại sợ những kẻ hèn nhát hơn mình. Vô lý.
6-6-2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét