Hồi còn trẻ, mỗi khi vắng bạn bè thì giải toán mà chơi. Nếu không thì đọc sách, cuốc vườn, nhổ cỏ. Không nữa thì cùng chú chó, khoác súng vào rừng, lắng nghe chim hót/ thả hồn lên mây.
Nay có tuổi rồi, giải toán, như vừa giải xong “ngũ hành – hệ sinh khắc duy nhất”, thì cũng chẳng để làm gì. Muốn chơi cũng không còn chơi được. Bạn bè đứa còn đứa mất, đứa còn giờ cũng già rồi, chơi gì nữa.
Một ngày có 24 giờ. Mỗi năm 365 ngày. Đời người trăm năm. Làm sao qua hết một đời?.
May mà mẹ hoe đã sắp đặt mọi điều, thành ra không còn mấy khi rỗi rãi. Khi rỗi thì gõ phím viết blog của mình, xem blog của người, xem thế giới chung quanh.
Có lúc, bà ấy nổi khùng, thét lên: - Ông gõ cái gì thế?
- Tôi viết blog.
- Viết để làm gì?
Chết thật, không nói ngay được là để làm gì. Ú ớ mãi.
May sao, có bữa tình cờ nghe ai đó đọc một câu Kiều, tôi mới chợt tỉnh. Thì ra, nói như cách của cụ Nguyễn Tiên Điền: Để "mua vui cũng được một vài" ba giây.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét