Thứ Ba, 7 tháng 6, 2011

ĐÀ LẠT ƠI| NHỚ THƯƠNG NHAU


Tôi dám mơ đâu có một lần
Trên đường phiêu bạt được dừng chân
Mà rồi hôm ấy trên cao ấy
Lạc lối đào nguyên nơi thế nhân

Bỗng thấy như mình bay trong sương
Mấy dải  mù mây lơ lửng buông
Chợt nắng rây vàng trên mái cổ
Nỗi niềm chi lạ tự nhiên vương

Họ khoác tay nhau đi như trong mơ
Giữa chiều nắng nhạt tựa trăng mờ
Rồi họ hôn nhau – hồ nước dợn
Tôi làm sao ấy ngó bâng quơ

Đứng tựa vào thông tự lúc nào
Thoảng trong thơm nhựa chút nao nao
Ngơ ngẩn ngắm nhìn Đà Lạt mãi
Bên mình tăm tắp vút thông cao

Ngập ngừng lối nhỏ gặp người quen
Vui quá lòng như chếnh choáng 
Hàn huyên đêm ấy quên sương lạnh
Bên bếp than hồng lửa mới nhen

Rồi cứ bâng khuâng ngủ chẳng dành
Tĩnh tâm mà lắng tiếng chung quanh
Chợt nhận ra rằng yên tĩnh quá
Từ chiều còn vậy nữa đêm thanh

Vội phải lên đường ngay sáng sau
Đà Lạt ơi- nhớ thương nhau
Da diết một niềm mong trở lại
Mà lòng có dám hẹn chi đâu.
                                                           1989

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét